Thanh niên nảy ý đồ xấu khi chơi trò bịt bắt đoán đồ vật với chị kế

Sớm mai, ánh sáng xám nhạt từ bầu trời phủ mây mờ len qua khe rèm, chiếu lên sàn gỗ lạnh lẽo trong căn nhà nhỏ của Thư. Dưới bóng mây mờ, Thư đứng trước ngã rẽ của lý trí và ham muốn, không biết lần tới cô sẽ giữ vững hay gục ngã, câu hỏi treo lơ lửng như cơn gió đêm lùa qua khe cửa. Trưa đến, bầu trời vẫn phủ mây mờ, không mưa nhưng không khí ẩm ướt, se lạnh. Hoàng cười, bế bé Ngọc lên: “Vợ thay đồ đi, anh trông bé,” giọng dịu nhưng ánh mắt không rời cô. Điện thoại rung trong túi, tin nhắn từ Nam: “Thư, em với Hoàng trông hạnh phúc nhỉ, anh ghen đấy.” Thư giật mình ngẩng lên, thấy Nam ngồi ở bàn góc khuất, áo khoác đen, ánh mắt chạm cô, nhếch môi cười. Anh thấy mắt em hôm qua, em sướng mà.” Thư đỏ mặt, lắc đầu mạnh:
“Không, anh đừng nói vậy, em không muốn nhớ lại, anh nên dừng đi,” tay cô siết chặt tay cầm xe nôi, lòng giằng xé “Hắn nói đúng, mình sướng thật, nhưng không được thừa nhận.” Nam không ép thêm, rút từ túi áo một chiếc USB nhỏ, đặt lên ghế giữa hai người:
“Đây là clip, anh xóa hết trên máy anh rồi, em giữ đi, anh không uy hiếp nữa, nhưng nếu em cần anh, cứ gọi.” Thư cầm USB, ngón tay run run, lòng nhẹ nhưng nghi ngờ “Hắn chịu buông tha thật sao?